Đêm nay Hà Nội thật lạnh, rét bên ngoài và buốt bên trong. Chiều lang thang chen lấn, 1 ly sữa chua đánh đá đủ làm run người khi sương xuống. Áo thì mỏng, đành buông tóc bay cho bớt lạnh, từ mai mình phải nhớ mang áo khoác đi, tự giữ ấm cho mình. Ba chị em ba tâm trạng, phù, rồi cũng qua. Lại bình tâm nhìn đời, nhìn người, biết đi đường nào cho đúng?
Hoa sữa khu Làng QT đã nở trắng, ngạt ngào, vẫn nhớ lần đầu tiên mình thấy thoang thoảng là đêm 31/08, chẳng biết mùa hoa năm nay có kéo dài hay không? Khắp các con đường ngập đầy hoa sữa, trắng đến nao lòng và thơm đến đau lòng.
Who can know where the road goes? Who can know where the day flows? Who can know where your love grows? Only time!!!
Thursday, September 23, 2010
Tuesday, September 21, 2010
Thoảng qua
Một hình ảnh đã xa. Tự nhiên buồn thế. Là của em mà chẳng phải của em.
Có thể là em không nhớ, em quên nhưng biết quên tới khi nào cho hết???
Có thể là em không nhớ, em quên nhưng biết quên tới khi nào cho hết???
Tuesday, September 14, 2010
Kỷ niệm như rêu
Hà Nội đã bước vào thu, chưa đặc trưng bởi hoa sữa nồng nàn nhưng cũng với cái nắng hanh, gió lộng, những đêm về trời se se lạnh khiến lòng nao nao. Quá nhiều kỷ niệm để cảm thấy bình an mỗi khi trời đất bước vào thu.
Ba mùa thu một mình một bước, đã không còn cảm thấy cô đơn nữa, cũng chẳng chạnh lòng khi nhìn những người đi trên phố, tự bằng lòng, tự hạnh phúc với những gì mình có. Mình chẳng phải trẻ con nữa, vậy mà vẫn giữ thói quen xấu lúc nào trên đầu cũng có những vầng mây hồng, khi nào mây tan thì đời tàn một tí, sau đó lại tự thấy phởn mà vui vẻ. Dẫu vẫn biết hạnh phúc mong manh, sự lựa chọn ngày hôm nay có thể là nỗi buồn cho ngày sau, vẫn muốn tìm được cảm giác ấm áp trong hiện tại này. Chẳng bao giờ ân hận vì những lựa chọn trong cuộc đời, nếu thời gian có quay trở lại thì mình vẫn đi theo con đường đó.
Mấy ngày hôm nay lượn lên phố nhiều hơn, đi trong cái không khí ấy, tiết trời ấy thấy bâng khuâng lạ, chút mưa buồn rơi rớt, ngồi cafe nghe mưa nói toàn chuyện tiền bạc cho cân bằng với cái kiểu lãng đãng nửa mùa. Một tin nhắn, một cuộc điện thoại cũng kéo được mình về với thực tại. Kỷ niệm xanh mướt, mềm như rêu nhưng trơn quá đỗi, mỗi lần chạm vào là một lần trượt ngã, ngã nhẹ dần, nỗi đau giảm dần, có thể vì quên cũng có thể vì quen.
Em đã có hàng chục triệu ký ức hạnh phúc và em cũng sẽ xây thêm những ký ức hạnh phúc mới, chỉ cần có một người bên em, dù thế nào em vẫn tin mãi mãi trong tình yêu là một điều có thật. (Haiz, cái thằng em ám chỉ ở câu này đang tí tởn đi chơi roài)
Subscribe to:
Posts (Atom)