Thursday, June 30, 2016

NÓI CÙNG ANH


Hoàn cảnh ra đời: 

Ngày 14 tháng 6 năm 2016, một máy bay tiêm kích Su-30 MK2 của Không quân Nhân dân Việt Nam xuất phát từ Sân bay Sao Vàng (Thọ Xuân, Thanh Hóa) để thực tập huấn luyện, sau đó đã mất liên lạc khi cách đất liền ở Diễn Châu (Nghệ An) khoảng 25 km.

Để tìm kiếm máy bay Su-30MK2 mất tích, ngày 16/6, các máy bay tuần thám của Cảnh sát biển Việt Nam và Thủy phi cơ DHC-6 của Lực lượng Không quân Hải quân (Quân chủng Hải quân Việt Nam) cùng nhận lệnh đến vùng biển Bạch Long Vỹ (Hải Phòng) để tìm kiếm. Nhiệm vụ các máy bay này là bay nhiều vòng trên một bán kính rộng được đánh dấu trên bản đồ để tìm kiếm.[2]

9 giờ 10 sáng 16 tháng 6, tuần thám CASA C-212 số hiệu 8983 với phi hành đoàn gồm 6 sĩ quan và 3 quân nhân, cầm lái chính là Đại tá Lê Kiêm Toàn, Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 918, Quân chủng Phòng không-Không quân. Xuất phát từ Sân bay Gia Lâm tìm kiếm tung tích phi công Su-30 MK2 ở vùng biển Bạch Long Vỹ (Hải Phòng).

Đến 12 giờ 30 phát hiện áo phao màu vàng nghi là của phi công Trần Quang Khải (phi công máy bay Su-30). Máy bay xin hạ độ cao thì mất liên lạc gần vùng biển Bạch Long Vỹ (Hải Phòng).


Nào em có cần tổ quốc vinh danh
Sá chi những đai vàng mũ áo
Anh cứ trở về vẹn nguyên dù chỉ là manh áo
Tròn trách nhiệm người chồng, người cha
Anh ơi,
Ở kia người ta gọi em là anh hùng
Khi em là vợ người phi công ngày hôm nay nằm xuống
Nhưng anh biết mà
Em chỉ là người con gái nhỏ
Ngày ngày tất bật với bỉm nọ sữa kia
Đêm đêm với nỗi lo cơm áo gạo tiền thường trực
Vâng, 
Chồng em là một anh hùng
Mái ấm gia đình thì nhỏ
Bầu trời kia anh mới đủ sức vẫy vùng
Nào, em có cấm cản gì đâu
Khi mỗi chuyến đi kéo dài tự vô cùng
Nào em có trách
Những khi con nằm viện
Mình em cùng em tự sự với đêm dài
Nhưng anh ơi,
Em có quyền đòi hỏi không
Khi còn cả tương lai
Người vợ trẻ cần chồng
Con cần cha
Những mái đầu bạc vẫn tìm nơi nương náu
Tiền nong em không mong
Đủ đầy em chẳng ước
Chỉ cần đừng chạnh lòng
Với thiếu thừa người ta
Trong những ngày phía trước
Anh ơi,
Đâu phải cứ anh hùng là phải đi xa
Bầu trời quê hương mình đây
Anh cần gì ở nơi xa xôi ấy?
Em vẫn cần anh trong vô vọng
Giá như ngày ấy anh về...
30/06/2016

Friday, June 17, 2016

18 Jun 2016 - Gửi con

Con thân yêu,

Giờ này mẹ vẫn còn thức để viết những dòng này bởi mẹ cũng là một người con, một người mẹ và một người vợ, mẹ có thể hiểu được phần nào nỗi đau của thân nhân thượng tá Trần Quang Khải cũng như 9 phi công khác còn đang không biết ra sao.

Dự kiến 0h ngày 17/6 thi thể ông Khải sẽ được đưa vào tới đất liền, còn 9 ông, bác còn lại vẫn chưa có tin tức con ạ. Dù rất nhiều trang facebook đưa danh tính, công bố việc đã tìm thấy thi thể cả 9 người nhưng mẹ không tin, mẹ vẫn hi vọng vào một phép nhiệm màu xảy ra, vẫn nhen nhóm một ngọn lửa nhỏ thắp lên trong tim những người mẹ, người vợ để sau những sợ hãi, lo lắng ánh mắt con thơ lại một lần nữa được sáng bừng lên. Mẹ hi vọng và sẽ tiếp tục hi vọng nữa tới khi không thể.

Con thân yêu, dù các con được sinh ra trong thời bình, cũng như bố mẹ, chúng ta đều chưa biết tới chiến tranh, súng đạn và hi vọng chúng ta không bao giờ cần biết. Nhưng đất nước nhỏ bé vẫn chưa bao giờ thực sự bình yên, vẫn thù trong, giặc ngoài, ngày đêm khi con đang say giấc vẫn có bao người hi sinh thầm lặng ở ngoài kia, là nước mắt, mồ hôi, máu và thậm chí là cả tính mạng.

Các con lớn lên trong hạnh phúc, yêu thương không bao giờ các con được quên ơn những người đã ngã xuống và cả những mất mát, đau thương của những thân nhân các anh hùng, liệt sĩ. Các con không được phép quên ngày 7/7/2014, 20 liệt sĩ đã hy sinh khi huấn luyện bay trên  MI171, cố gắng tìm bãi đất trống để tránh thảm họa cho nhân dân. Con không được phép quên thượng úy Đinh Văn Dương, người thương binh duy nhất sống sót trên chuyến bay đó, dù phải cưa cả 2 chân, dù có những lúc tưởng như không thể vượt qua, nhưng với tinh thần mạnh mẽ, niềm khao khát sống không vì mình mà vì bao người bác ấy đã vượt qua. Cùng bài viết này, là tấm ảnh bác ấy khi đang tập phục hồi chức năng 1 năm sau tai nạn con ạ.

Và đây nữa con, nỗi đau của những người dân Việt Nam khi một lúc phải tiễn đưa một người con ưu tú và ngóng chờ 9 người con khác, các ông, các bác đều là những anh hùng, đều phải trải qua rất nhiều khó khăn, gian khổ đều đã phải hy sinh những phút giây hạnh phúc gia đình, quây quần bên con thơ để bảo vệ vùng trời, vùng biển tổ quốc. Dù đang ở đâu, chắc cũng rất lạnh lẽo, mong các ông, các bác hãy trở về.

Sau này trên đường đời, cuộc sống sẽ đôi khi không như ý, sẽ có những khó khăn, vất vả, mong các con hãy nhìn lại tấm gương của cha anh, những thế hệ đi trước, những người sống đầy hoài bão, lý tưởng, những người đến phút cuối cuộc đời chưa được nghỉ ngơi để biết mình nên sống sao cho xứng đáng.

Mẹ không mong các con làm những điều to tát, hãy sống có ích cho đời, biết chia sẻ, giúp đỡ mọi người, thật mạnh mẽ, tràn đầy lý tưởng, niềm tin yêu với cuộc sống này bởi cuộc đời chúng ta có quá nhiều những điều tuyệt vời lắm.

Mẹ mong các ông, các bác trở về để mẹ con mình có thể cùng nhau ngồi xuống và nói về chủ đề điều kỳ diệu :).