Mình đọc cuốn "Nếu em không phải một giấc mơ"...một trong số ít tác phẩmvăn học hiện đại làm mình cảm thấy yêu thích...thích ngay từ những trang đầu tiên, dù có lẽ đấy không phải là những điều mà Marc Levy muốn gửi gắm... Hình ảnh những người bác sĩ như Lauren, Philip, giáo sư Fernstein...thật là đẹp hay 2 anh cảnh sát ở những cảnh đầu cũng thật là đáng mến...Họ chỉ là những con người rất đời thường.
Hình ảnh Lauren làm cho mình có một cảm xúc gì thật khó tả, gần gũi, quen thuộc...gợi những băn khoăn.
Nội dung chính cuả câu chuyện nói về mối tình của Authur và Lauren. Lauren, linh hồn của 1 cô gái trẻ mà thân thể đang đắm chìm trong cơn hôn mê và Authur chỉ là 1 chàng kiến trúc sư trẻ thuê lại căn hộ của Lauren sau khi cô gặp tai nạn, và họ ở cách nhau 2 đầu thành phố...Một tình yêu dung dị và trong sáng, dường như bỏ qua hết những lo toan tính toán đời thường...yêu chỉ vì yêu...Ở bên nhau, họ đã làm nên những điều kì diệu, ca ngợi một tình yêu vượt qua ranh giới của sự sống, cái chết, bất chấp những cách nhìn nhận của người đời...That something only love can do...
Đan xen trong câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn của đôi bạn trẻ là những tình cảm bạn bè, gia đình, sự tìm lại những ký ức tuổi thơ mong manh quý giá, những cảm xúc rất đời thường của con người....và còn biết bao điều nữa...
Dưới đây là đoạn trích bức thư mẹ Authur gửi cho anh khi bà qua đời...một đoạn văn khá hay theo cách cảm nhận riêng của cá nhân mình...
..."Trong quãng đường đời còn lại đang chờ đợi con bước tiếp, con đừng bao giờ đánh mất tâm hồ trẻ thơ nhé, đừng bao giờ quên những giấc mơ nhé, chúng sẽ là động lực sống cảu con đấy, chúng sẽ tạo nên hương vị cho những buổi sáng thức dậy của con đấy. Rồi con sẽ biết đến một thứ cảm xúc khác so với tình cảm mà con dành cho mẹ, và khi nào ngày ấy đến, con hãy chia sẻ với người con gái sẽ yêu con ; hai người cùng mơ thì mới tạo được những kỷ niệm đẹp nhất con ạ. Sự cô đơn là một khu vườn ở đó tâm hồn khô cằn dần và những bông hoa mọc lên nơi ấy sẽ không bao giờ có hương thơm.
Tình yêu có một hương vị tuyệt diệu, con ạ, con nên nhớ muốn nhận thì phải cho đã ; con hãy nhớ rằng cần phải là chính mình để có thể yêu. Con của mẹ, hãy tin vào linh cảm, hãy trung thực với lương tâm và tình cảm của mình, con hãy sống cuộc đời của con, và hãy nhớ rằng con chỉ có một cuộc đời mà thôi. Kể từ nay con sẽ phải chịu trách nhiệm về chính con và về những người mà con sẽ yêu. Con hãy sống có nhân cách, con hãy yêu đi, xin con đừng đánh mất đi cái nhìn đã từng làm mẹ con mình gần gũi nhau đến thế khi chúng ta cùng nhau tận hưởng buổi bình minh. Con hãy nhớ đến những buổi mẹ con mình cùng nhau tỉa hoa hồng , ngắm trăng, tìm hiểu hương thơm các loại hoa, lắng nghe những tiếng động quanh nhà để hiểu nó. Đó là những điều thật giản đơn, đôi khi rất tầm thường nữa, nhưng đừng để cho những kẻ gay gắt, giận đời hay chán chường làm hỏng mất đi những khoảnh khắc kỳ diệu đs nhé, chúng chỉ kỳ diệu đối với những người biết quý chúng thôi . Những khoảnh khắc ấy có một cái tên, Arthur ạ, đó là “hạnh phúc”, và con có hạnh phúc hay không hoàn toàn chỉ phụ thuộc vào một mình con thôi. Đó là điều thú vị nhất của cuộc hành trình dài đang chờ đợi con phía trước"...