Khi Narcissus chết, các thần rừng hiện lên và nhận thấy hồ nước ngọt nơi chàng ngã đã biến thành một hồ nước mắt mặn.
"Tại sao ngươi lại khóc?" các thần rừng hỏi.
"Tôi khóc cho Narcissus," hồ trả lời.
"À, ta chẳng ngạc nhiên khi ngươi khóc cho Narcissus," họ nói, "vì ta luôn luôn nói với chàng rằng trong rừng này chỉ có ngươi mới có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chàng gần gũi như vậy."
"Nhưng... thật sự Narcissus đẹp chứ?" hồ hỏi.
"Ai biết rõ hơn ngươi chứ?" các vị thần kinh ngạc. "Chàng đã nghiêng mình xuống dòng nước của ngươi mỗi ngày để chiêm ngưỡng mình kia mà!"
Hồ im lặng một lúc. Cuối cùng, nó nói:
"Tôi khóc cho Narcissus, nhưng tôi chưa từng nhận ra Narcissus xinh đẹp. Tôi khóc vì, mỗi khi chàng cúi mình xuống dòng nước của tôi, tôi có thể nhìn thấy, trong đôi mắt sâu thẳm của chàng, vẻ đẹp của tôi phản chiếu."
@Em T hotboy
Hỡi anh em, đọc xong đoạn trên các anh em có suy nghĩ cảm nhận gì?