Monday, September 26, 2011

Xốc vác tinh thần


Với cái thời gian vẩn vơ vừa rồi, tự thấy mình đã bỏ qua nhiều thứ, lại mệt mỏi thay vì nhìn vào đó là một cơ hội để thực hiện những đam mê, sở thích mà trước đây chưa có thời gian. Đây là lúc để lên kế hoạch tưng bừng^^
Hôm nay đọc bài “Hãy theo đuổi những giấc mơ” làm mình phấn khích trở lại, mình có rất nhiều thứ mình muốn làm, muốn học, muốn thực hiện. Những khó khăn đôi chút trong công việc từng bước được tháo gỡ, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, thời gian, vẫn luôn là một phương thuốc hữu hiệu cho mọi thứ.
Khởi đầu tuần mới, xốc vác tinh thần bằng cách tự yêu quý bản thân, lại treo lơ lửng trên đầu một vầng mây hồng để… xài tạm :D, kết thúc tuần này bằng chuyến đi Mộc Châu sẽ làm mình thực sự cảm thấy thoải mái khi được hòa mình vào không khí của núi rừng, háo hức muốn ngắm những đồi chè xanh mướt, xa tít tắp, để xem sau này có quay lại Mộc Châu chụp ảnh cưới được không ^^

Hà Nội những ngày này mưa rả rích, se lạnh, bất chợt tạnh, bất chợt mưa, khiến mình đi đường thỉnh thoảng lại rùng mình vì gió. Cả đêm mưa rơi nhiều, không rả rích nữa, cứ đều đều như đếm thời gian bên hiên, dù muốn hay không thì thời gian vẫn trôi, ta vẫn phải lớn chỉ là ta được lựa chọn cách sử dụng thời gian cho riêng mình mà thôi.

Chào tuần mới xinh tươi!

Saturday, September 17, 2011

Viết tặng những mùa xưa

Tác giả: Trương Nam Hương

Hãy chỉ dùm anh hoa sữa phố nào
Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả
Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao
Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá.

Hương hoa sữa phải một lần thơm quá
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.

Hãy chỉ dùm anh quán nhớ xa xăm
Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội
Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng
Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợi.

Chẳng phải mùa đâu em đang run đấy
Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm
Chẳng phải lời đâu kẹo vừng thơm đấy
Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm.

Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồi.

Wednesday, September 14, 2011

Entry for 15 September, 2011

Có bao giờ đứng trước biển mùa đông
Anh cảm nhận sự cô đơn của cát?
Sóng vô tâm mà nắng thì quá nhạt
Dã tràng xe đến bao giờ
mới lấp được biển sâu?