Wednesday, March 28, 2007

HẠNH PHÚC NƠI ĐÂU?



Ngày xưa, có lần “tập đoàn” yêu tinh họp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người

Một yêu tinh nói: “Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người đi,nhưng giấu cái gì bây giờ?”.

Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp: “Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ,
họ sẽ ngày đem phải khổ sở u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ

không tìm được ấy!”.
Một yêu tinh khác cho ý kiến: “Thử quẳng nó lên
đỉnh ngọn núi cao nhất của thế giới xem”.

Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay: “Không được.
Con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu”.

Một yêu tinh khác lại có ý tưởng: “Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?”.

Nhưng các yêu tinh lại đồng loạt phản đối:
“Không, con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển.
Rồi tất cả mọi người cũng sẽ biết”.

Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên: “Hay để nó ở
một hành tinh khác đi!”.

Tuy nhiên, một yêu tinh lớn tuổi đáp: “Không được, con người rất thông minh.
Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh đấy thôi”.

Bầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đứng lên đưa ra ý kiến:
“Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong con người.
Đa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ
cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình.
Bản thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con người chẳng bao giờ tìm thấy đâu!”.

Tất cả yêu tinh đều nhất trí với giải pháp này và
kể từ đó, rất nhiều người mải mê đi kiếm hạnh phúc mà không biết nó đã được
giấu ngay trong tâm hồn mình!

(SƯU TẦM)

Mình nhớ ngày xưa đã từng đọc mấy câu thơ:
"Hạnh phúc là gì đôi lần ta thắc mắc
Hỏi nhau hoài rồi nghĩ mãi không ra.."
Bây giờ, khi mình buồn mình đã biết tự kiếm tìm và nhận ra hạnh phúc, rất gần, ở quanh mìnhh thôi. Muốn nhắn gửi tới những người bạn thân thiết, cả những người bạn chỉ quen qua net: cảm ơn tất cả mọi người, mọi người là 1 phần hạnh phúc của mình(không nhỏ đâu). Và muốn nói với ai đó rằng:
*COA!CABMECTCSTTD*

Thursday, March 22, 2007

Wish you were here - Blackmore night











Thursday March 22, 2007 - 12:43am (ICT)


CHÀO MỘT MÙA HOA...



Nước Nhật Bản được mệnh danh là quê hương của "hoa anh đào” vì hoa anh đào (sakura) được trồng khắp nơi trên đất nước Phù Tang. Vào cuối tháng 3, hoa anh đào bắt đầu nở trên đảo Kyushu và dần lên phía Bắc của đảo Hokkaido vào tuần lễ thứ hai của tháng 5. Hoa đồng loạt nở rộ vào cùng một thời điểm nên rất ấn tượng, rực rỡ. Tuy nhiên, ngay khi còn đương độ tươi thắm, những bông hoa sakura đã bắt đầu rụng. Có lẽ vì cuộc đời ngắn ngủi, mong manh nhưng rất đẹp của loài hoa này khiến cho người ta thêm lưu luyến khi chia xa và hạnh phúc, sung sướng mỗi khi được gặp lại. Và cũng có lẽ vì vậy mà đối với người Nhật Bản, hoa anh đào không chỉ tượng trưng cho vẻ đẹp thanh cao mà còn là nỗi buồn về sự phù du và tính khiêm nhường, nhẫn nhịn.

Cây hoa anh đào được người Nhật đem tặng khắp nơi trên thế giới, trong đó có Việt Nam, xem như biểu tượng hòa bình của nước Nhật. Ngoài ra, hoa anh đào tượng trưng cho tinh thần võ sĩ đạo - samurai - biết chết một cách cao đẹp.
Tuy nhiên, bây giờ ở Việt Nam hoa anh đào chỉ còn lại một số lượng rất ít, người ta đã bỏ nó đi và thay vào đó là những loài hoa khác... sau khi đã cố gắng trồng 3 lần nhưng đều thất bại...

Trước đây, đã có lần tình cờ cùng một người bạn đi dạo trên con đường (tự nhiên lại quên mất tên rùi), nhìn hàng cây khẳng khiu được trồng ở giữa đường tôi không khỏi thắc mắc... Người bạn ấy đã nói với tôi rằng đó là hoa anh đào...ừ, đúng thật, vì nó được trồng ngay trước Đại sứ quán Nhật Bản. Hoa anh đào không phù hợp với thời tiết của Việt Nam vì mùa đông của chúng ta không quá lạnh, mùa xuân không quá ấm... Anh đào thích cái rét đến khắc nghiệt của mùa đông Nhật, cứ âm thầm dấu nụ, chồi non, ẩn mình trong cái lớp khẳng khiu, thô kệch của những thân cây trụi lá... để rồi khi mùa xuân sang, nắng ấm áp, hoa anh đào nở bung ra là hình ảnh đẹp nhất, biểu trưng nhất cho mùa xuân xứ sở Phù Tang. Giá trị của những ngày tháng khó khăn được thể hiện trong chính sắc đẹp của loài hoa ấy, sắc hồng trắng cứ từng chùm, từng chùm đung đưa trước gió.... Người bạn ấy của tôi giờ đang ở đâu nhỉ? Bạn có biết rằng một mùa hoa anh đào nữa lại đang về...

Hình như tình cảm của con người cũng như hoa kia vậy, cứ yên bình êm ả thì có lẽ lại chẳng thể trở nên sâu sắc được, có thì tốt mà không có thì cũng chẳng sao? Gặp nhau rồi xa nhau chẳng vấn vương về điều gì... Nhưng tôi không muốn vậy, thà những tình cảm của mình phải qua thử thách, vấp phải những khó khăn mà có những khi làm mình thật buồn, thật mệt mỏi... nhưng bù lại tôi sẽ biết nâng niu, trân trọng những giá trị ấy, tôi sẽ có được những cảm xúc, những tình bạn thật đẹp...như những bông anh đào mùa xuân...

Tự nhiên tôi thấy nhớ, nhớ cái ngày xưa đến quay quắt, nhớ những con đường rải đầy hoa trắng, nhớ mùi hoa nồng nồng ấm áp, con đường ấy ngày xưa tôi vẫn đi về...








Thursday March 22, 2007 - 10:13am (ICT)


Tuesday, March 20, 2007

CỔ LOA DU KÝ



Như đã hứa với mọi người, sau chuyến đi Cổ Loa Huyền sẽ có 1 bài tổng kết hoành tráng nhưng vì Huyền đã viết bài bên blog của YMC rùi nên mọi người chịu khó sang đó xem tạm vậy nhé. Mọi người có thể tìm thấy blog YMC trong friends của Huyền hoặc theo đường link blog của YMC nè.
Mọi người cùng vào xem và đóng góp cho blog YMC nhé.
Vì friends list giới hạn nên YMC dù rất muốn không thể add các bạn như 1 friend(đây là quyền lợi riêng của các thành viên, cộng tác viên, dâu, rể YMC thôi). Mọi người thông cảm nhé.

Monday, March 19, 2007

NÓI VỚI MÌNH...



Đã mấy giờ rồi nhỉ? Dạo này mình hay thức khuya quá. Chết, nhanh già phải biết... mà thôi, cũng chẳng sao đằng nào cũng già sẵn rồi... Hôm nay, mình hơi hơi tâm trạng, hơi hơi man man, còn nguyên nhân tại sao thì hồi sau sẽ rõ.


Tự nhiên hôm nay gặp nhiều chuyện không vui lắm.

Mẹ về sớm, không chịu ở lại chơi với mình thêm chiều nay => chán.

Sáng nay, đúng lúc đang vội tới trường thì bạn thân đến => Mình bị trách là dạo này VIP quá, không quan tâm gì đến bạn bè(bạn mình ở xa thế, mỗi đứa học mỗi giờ thì gặp nhau vào lúc nào?). Đã thế lại đến trường muộn để các em phải chờ nữa(gọi điện rùi mà vẫn thấy ăn năn).
Buổi tối, nhìn trời quan đãng, tự nhủ lòng mình, đúng là trời thương người tốt, biết mình phải đi nên không nỡ mưa.
19h05, trời tạnh ráo, lăn qua 10 nhịp cầu thang mình đã hạ cánh an toàn xuống tầng 1. 19h10, quái, trời lại mưa nhỉ? có cần thiết phải mặc áo mưa không? may là mình quyết định sáng suốt.. mặc áo mưa. ông trời đến ác, mưa lúc nào chẳng mưa lại nhằm đúng lúc mình đi. Mưa thì to, gió thì lớn, nước mưa cứ táp mạnh vào người, cảm thấy lạnh dần, buốt giá và rồi là mất cảm giác...có khi đó cũng là một hạnh phúc. Phi xe trên đường mà mắt cứ nhoà đi, chẳng nhìn rõ gì cả, lại nghĩ vẩn vơ lung tung, muốn dừng lại ở đâu đó trú mưa mà lại sợ muộn giờ...cũng đâu có biết khi nào thì mưa tạnh.


19h25, đã có mặt ở nhà cô bé học sinh. Trời ngớt mưa dần, ôi, ông trời sao lại trêu đùa mình như thế chứ. Ai cũng hỏi mình: "sao không mặc áo mưa à?" hix, đủ biết trong mình thảm hại đến mức nào. Không mặc áo mưa chắc chẳng ai nhận ra mình nữa.

Hôm nay cô bé chăm học hơn mọi ngày, không thấy gợi ý nghỉ giữa giờ gì cả, mình cũng thấy mừng...giải quyết xong mấy bài toán cũng quá giờ mất 10 phút rùi. Nghĩ đến cảnh lại phải ra đường mà lòng tê tái...

Thiên hạ khôn thật đấy? biết trời dù hết mưa nhưng vẫn còn lạnh lắm nên chẳng ai ra đường...lác đác vài chiếc xe phóng nhanh, mấy bóng người vật vờ trên hè phố, làm mình lại cảm thấy lạnh hơn, cô đơn lạ...

Mình cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng điều đó có giải quyết được gì? điều quan trọng là phải lấy lại tinh thần để chuẩn bị cho ngày mai đã. Đừng có ốm mày nhé, tinh thần có tốt mà sức khoẻ không ủng hộ thì cũng có làm được gì.



Sunday, March 18, 2007

BÀN LẠI CHUYỆN XƯA....



Mỵ Châu

Anh Ngọc

Lông ngỗng lông ngan rơi trắng đường chạy nạn

Những chiếc lông không biết tự dấu mình.



Nước mắt thành mặt trái của lòng tin

Tình yêu đến cùng đường là cái chết

Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp

Tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu.



Giá như như trên đời còn có một Mỵ Châu

Vừa say đắm yêu thương vừa luôn luôn cảnh giác

Không sơ hở, chẳng mắc lừa mẹo giặc

Một Mỵ Châu như ta vẫn hằng mơ



Thì hẳn Mỵ Châu không sống đến bây giờ

Ðể chung thủy với tình yêu hai ngàn năm có lẻ

Như anh với em dẫu yêu nhau chung thủy

Ðến bạc đầu bất quá chỉ trăm năm.



Nên chúng ta dù rất đỗi đau lòng

Vẫn không thể cứu Mỵ Châu khỏi chết

Lũ trai biển sẽ thay người nuôi tiếp

Giữa lòng mình viên ngọc của tình yêu.



Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầu

Bởi cụt đầu nên tượng càng rất sống

Cái đầu cụt gợi nhớ dòng màu nóng

Hai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn trào.



Anh cũng như em muốn nhắc Mỵ Châu

Ðời còn giặc xin đừng quên cảnh giác

Nhưng nhắc sao được người hai ngàn năm trước

Nên em ơi ta đành tự nhắc mình.



BÀI THƠ TRÊN CHỈ LÀ MỘT CÁCH TIẾP CẬN VỀ SỰ TÍCH MỴ CHÂU - TRỌNG THUỶ, VÀ MỖI NGƯỜI KHI ĐƯỢC NGHE VỀ CÂU CHUYỆN NÀY LẠI CÓ NHỮNG SUY NGHĨ KHÁC NHAU...




Saturday, March 17, 2007

Sự tích thành Cổ Loa



Trong thời gian chờ đợi bài tổng kết về các hoạt động của YMC trong buổi đi chơi Cổ Loa ngày hôm nay H post bài để mọi người cũng hiểu hơn về di tích lịch sử này nhé.
Khi đã chiếm được đất Văn Lang, An Dương Vương đổi tên nước là Âu Lạc, đóng đô ở Phong Khê.


Khu đất chọn để đắp thành là một quả đồi đất rắn như đá. Ðám đông người hì hục đào đất, khuân đất hết ngày nọ sang ngày kia, tòa thành cao dần. An Dương Vương cùng đoàn tùy tùng đến xem rất lấy làm hài lòng, cho là một tòa thành có thể đứng vững muôn đời, sấm sét không lay chuyển, mưa bão không làm sạt được, và quân giặc cũng không thể phá nổi.

Nhưng một đêm cả bức tường thành quanh co đều đổ sập xuống như đất bằng. Vua An Dương Vương đến xem rất lấy làm tức giận. Ngài hỏi dò dân chúng gần đó, họ kể lại: Ban đêm họ nghe thấy những bước chân rầm rập ở các khắp ngã kéo đến với những tiếng xì xào có thể là ma quỉ. Người đâu mà lại đông đến thế ! Họ sợ quá nên không dám nhìn ra. Rồi họ lại nghe những tiếng đổ ầm ầm như sấm dậy.

An Dương Vương sai các tướng lãnh đốc thúc đắp lại thành cho kỳ được. Ðám người hăng hái đắp lại không ngừng. Tường thành mỗi ngày một cao dần và lại cao như tường thành cũ. Nhưng rồi một đêm cả dãy tường thành lại sập xuống như đất bằng. An Dương Vương sai người đi hỏi dân chúng ở gần đó thì họ lại nói như trước. Ban đêm họ cũng nghe thấy những bước chân rầm rập như thiên binh vạn mã trẩy qua rồi lại những tiềng huỳnh huỵch tiếp đến những tiếng ầm ầm như sấm động.


An Dương Vương lại xem chỗ địa thành để cầu trời phù hộ mình đắp cho xong tòa thành. Vua đi vòng quanh chân tường vừa đi vừa suy nghĩ. Ðột nhiên vua thấy một ông già râu tóc bạc từ phía xa đi lại. Ðến gần An Dương Vương ông tự xưng mình là thổ thần của vùng đất này, nói với vua rằng:


- Nhà vua đừng lo, sáng mai nhà vua ra đợi ở bờ sông sẽ có sứ giả Thanh Giang đến giúp nhà vua đắp thành.


Nói xong ông già biến mất.


Hôm sau mới tờ mờ sáng, An Dương Vương đã ra tận bờ sông để đợi Giang sứ. Vừa bắt đầu tan sương thì có một con rùa vàng rất lớn nổi lên mặt sông từ phía Ðông bơi vào bờ đến gần nhà vua, rùa tự xưng mình là thần Kim Quy sứ giả của vua Thủy Tề. An Dương Vương sai đặt Giang sứ lên một chiếc mâm vàng và khiêng vào cung.


Vua hỏi kế đắp thành, thần Kim Quy bảo rằng:


- ở núi Thất Diệu có một con gà trắng sống lâu năm thành tinh có phép biến hoá khôn lường. Nó thường hãm hại khách qua đường và khách ngủ ở quán trọ trong vùng này. Các vua thời trước cùng bọn nhạc công chết đi đều chôn ở núi Thất Diệu, những u hồn ấy từ lâu không tan lẩn khuất trong khe đá ở hang sâu. Những u hồn ấy có thù với nhà vua nên đêm thanh vắng họp thành từng đàn từng lũ đến xúi dục con tinh gà trắng phá thành đang xây của nhà vua. Con tinh gà trắng đã dẫn những u hồn ấy đến chân thành dùng phép ma phá đổ tường thành rồi gần sáng lại bay về núi. Con tinh gà trắng có tiền duyên với con gái lão chủ quán gần chân núi nên hay hiện hình làm khách bộ hành ghé vào nhà lão khi thì nhập vào con gái lão khi thì nhập vào con gà trắng của lão. Muốn đắp cho được thành, trước hết phải trừ cho tiệt giống yêu ma và giết đứa con gái cùng con gà trắng của lão chủ quán kia đi.






Nghe lời thần mách bảo, Vua sai mấy viên tướng đem quân vào rừng mai phục rồi vua cải trang cùng thần Kim Quy giả làm khách bộ hành đến quán xin ngủ trọ. Chủ quán từ chối lấy cớ là trong núi có nhiều yêu quái hay làm hại khách đi đường. Nhưng An Dương Vương và thần Kim Quy nhất định xin ở. Chủ quán phải chiều theo ý hai người.


Ðêm đêm An Dương Vương nghe thấy những bước chân rầm rập ở ngoài. Những bước chân từ khắp các ngả đi lại rộn ràng rồi thốt nhiên có bàn tay rất mạnh đập vào cái phên nhà lão chủ quán tiếp đến tiếng gọi người con gái lão. Thần Kim Quy lên tiếng nạt nộ, tiếng ngoài im ngay. Những tiếng chân bước cũng xa dần.


Gần sáng lại có những tiếng chân rầm rập ở ngoài, thần Kim Quy bảo An Dương Vương mở cửa phên ra gọi quân mai phuc đuổi theo đám yêu tinh đang rút lui về Thất Diệu, quân lính vừa đuổi vừa giương nỏ bắn theo. Cứ một loạt tên bay đi là lại nổi lên những tiếng ma kêu quỷ khóc rùng rợn. Tiếng rên rỉ khóc than mỗi lúc một thưa dần. Ðến khi mặt trời mọc thì yêu khí tan. Quân lính của An Dương Vương đào được rất nhiều hài cốt và nhạc khí cổ trong các hang núi, họ chất thành từng đống cao đốt đi rồi tro than đổ xuống suối cho tan hẳn oan hồn.


An Dương Vương và thần Kim Quy trở về quán trọ bảo chủ quán hiến cho mình con gà trắng để tạ trời đất. Gà vừa bị cắt tiết thì con gái chủ quán cũng lăn ra chết. Giữa lúc ấy có một con chim tứ trong nhà bay vụt ra, thần Kim Quy biết đó là con yêu tinh đã tìm đường chạy trốn, liền tung phép giết chết.


Yêu ma đã trừ xong, thần Kim Quy lại hiện nguyên hình là con rùa vàng rất lớn. Thần rút một cái móng của mình trao cho An Dương Vương, dặn rằng :


- Nhà vua giữ lấy móng chân này để làm lẫy nỏ. Khi có giặc thì Ä‘em ra bắn, má»™t phát có thể giá
º¿t được hàng ngìn quân giặc.



Nói xong, thần biến mất, nhờ có thần Kim Quy trừ hết yêu ma. An Dương Vương ra lệnh cho quân lính và nhân dân xây lại thành. Chẳng bao lâu tòa thành đắp xong, rộng tới ngàn trượng, vừa dầy vừa cao xoáy vòng như hình con ốc, nên gọi là Loa thành.

Sau khi An Dương Vương xây thành Cổ Loa, thần Kim Quy cho An Dương Vương một cái móng của mình để làm lẫy nỏ mà giữ thành. Theo lời thần dặn, nỏ có được cái lẫy làm bằng móng chân thần sẽ là chiếc nỏ bắn trăm phát trúng cả trăm, và chỉ một phát có thể giết hàng ngàn quân địch. An Dương Vương chọn trong đám gia thần được một người làm nỏ rất khéo tên là Cao Lỗ và giao cho Lỗ làm chiếc nỏ thần. Lỗ gắng sức trong nhiều ngày mới xong. Chiếc nỏ rất lớn và rất cứng, khác hẳn với những nỏ thường, phải tay lực sĩ mới giương nổi (1). An Dương Vương quý chiếc nỏ thần vô cùng, lúc nào cũng treo gần chỗ nằm.

Lúc bấy giờ Triệu Đà làm chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì An Dương Vương có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều nên Đà đành cố thủ đợi chờ thời cơ. Triệu Đà thấy dùng binh không lợi, bèn xin giảng hòa với An Dương Vương, sai con trai là Trọng Thuỷ sang cầu thân, nhưng chủ ý là tìm cách phá chiếc nỏ thần.

Trong những ngày đi lại để giả kết tình hoà hiếu, Trọng Thuỷ được gặp Mị Châu, con gái yêu của An Dương Vương, một thiếu nữ mày ngài, mắt phượng, nhan sắc tuyệt trần. Trọng Thuỷ đem lòng yêu dấu Mị Châu, Mị Châu dần dần cũng xiêu lòng. Hai người trở nên thân thiết, không còn chỗ nào trong Loa thành mà Mị Châu không dẫn người yêu đến xem. An Dương Vương không nghi kỵ gì cả. Thấy đôi trẻ thương yêu nhau, vua liền gả Mị Châu cho Trọng Thuỷ.

Một đêm trăng sao vằng vặc, Mị Châu cùng Trọng Thuỷ ngồi trên phiến đá trắng giữa vườn, cùng nhau nhìn dãy tường thành cao nhất. Trong câu chuyện tỷ tê, Trọng Thuỷ hỏi vợ rằng: Nàng ơi, bên Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai đánh được? Mị Châu đáp: Có bí quyết gì đâu chàng, Âu Lạc đã có thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần bắn một phát chết hàng nghìn quân địch, như thế còn có kẻ nào đánh nổi được? Trọng Thuỷ làm bộ ngạc nhiên, vờ như mới nghe nói đến nỏ thần lần đầu. Chàng ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ. Mị Châu không ngần ngại, chạy ngay vào chỗ nằm của cha, lấy nỏ thần đem ra cho chồng xem. Nàng lại chỉ cho chàng biết cái lẫy vốn là chiếc móng chân thần Kim Quy và giảng cho Trọng Thuỷ cách bắn. Trọng Thuỷ chăm chú nghe, chăm chú nhìn cái lẫy, nhìn khuôn khổ cái nỏ hồi lâu, rồi đưa cho vợ cất đi.

Hôm sau, Trọng Thủy xin phép An Dương Vương về thăm cha. Hắn thuật lại cho Triệu Đà biết về chiếc nỏ thần. Đà sai một gia nhân chuyên làm nỏ, chế một chiếc lẫy nỏ giống hệt của An Dương Vương. Lẫy giả làm xong, Trọng Thuỷ giấu vào trong áo, lại trở sang Âu Lạc.

An Dương Vương vốn chiều con gái, thấy con mỗi khi gặp chồng thì vui vẻ sung sướng, liền sai gia nhân bày tiệc rượu để ba cha con cùng vui. Trọng Thuỷ uống cầm chừng, còn An Dương Vương và Mị Châu say tuý luý. Thừa lúc bố vợ say, Trọng Thuỷ lẻn ngay vào phòng tháo lấy cái lẫy bằng móng chân thần Kim Quy và thay cái lẫy giả bằng móng rùa thường vào.

Hôm sau, thấy chồng có vẻ bồn chồn, hết đứng lại ngồi không yên, Mị Châu hỏi chồng rằng: Chàng như có gì lo lắng phải không? Trọng Thuỷ đáp: Ta sắp phải đi, Phụ vương dặn phải về ngay để còn lên miền Bắc, miền Bắc xa lắm nàng ạ. Mị Châu buồn rầu lặng thinh, Trọng Thuỷ nói tiếp: Bây giờ đôi ta sắp phải xa nhau, không biết đến bao giờ gặp lại! Nếu chẳng may xảy ra binh đao, tôi biết đâu mà tìm? Mị Châu nói: Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì thiếp sẽ rắc lông ngỗng dọc đường, chàng cứ chạy theo dấu lông ngỗng mà tìm. Nói xong Mị Châu nức nở khóc.

Về đất Nam Hải, Trọng Thuỷ đưa cái móng rùa vàng cho cha, Triệu Đà mừng rỡ vô cùng, reo lên rằng: “Phen này đất Âu Lạc sẽ về tay ta”. Chỉ ít ngày sau, Triệu Đà đã ra lệnh cất quân sang đánh Âu Lạc.

Nghe tin báo, An Dương Vương cậy có nỏ thần, không phòng bị gì cả. Đến khi quân giặc đã đến sát chân thành, An Dương Vương sai đem nỏ thần ra bắn thì không thấy linh nghiệm nữa. Quân Triệu Đà phá cửa thành, ùa vào. An Dương Vương
vội lên ngựa, đèo Mị Châu sau lưng, phi ngựa thoát ra cửa sau. Ngồi sau lưng cha, Mị Châu bứt lông ngỗng ở áo rắc khắp dọc đường.

Đường núi gập ghềnh hiểm trở, ngựa chạy luôn mấy ngày đêm đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con định xuống ngựa ngồi nghỉ thì quân giặc đã gần đến. Thấy đường núi quanh co dốc ngược, bóng chiều đã xuống, không còn lối nào chạy, An Dương Vương liền hướng ra biến, khấn thần Kim Quy phù hộ cho mình. Vua vừa khấn xong thì một cơn gió lốc cát bụi bốc lên mù mịt, làm rung chuyển cả núi rừng. Thần Kim Quy xuất hiện, bảo An Dương Vương rằng “giặc ở sau lưng nhà vua đấy”. An Dương Vương tỉnh ngộ, liền rút gươm chém Mị Châu, rồi nhảy xuống biểu tự vẫn (2).

Quân của Triệu Đà kéo vào chiếm đóng Loa thành, còn Trọng Thuỷ một mình một ngựa theo dấu lông ngỗng đi tìm Mị Châu. Đến gần bờ biển, thấy xác vợ nằm trên đám cỏ, tuy chết mà nhan sắc không mờ phai. Trọng Thuỷ khóc oà lên, thu nhặt thi hài đem về chôn trong thành, rồi đâm đầu xuống giếng trong thành mà xưa kia Mị Châu thường tắm.

Ngày nay, ở làng cổ Loa, trước đền thờ An Dương Vương, còn cái giếng gọi là giếng Trọng Thuỷ. Tục truyền khi Mị Châu đã bị cha giết chết rồi, máu nàng chảy xuống biển, trai ăn được nên mới có ngọc châu (3). Lấy được ngọc trai ấy đem về rửa bằng nước giếng trong thành Cổ Loa thì ngọc trong sáng vô cùng.



(1) Sử chép: chiếc nỏ ấy tên là “Linh Quang kim trảo thần nỗ”.

(2) Có sách chép: thần Kim Quy làm phép rẽ nước đưa An Dương Vương xuống thuỷ phủ và cũng có sách chép: An Dương Vương cầm ngọc văn tê đi vào biển. Ngày nay trên núi Mộ Dạ, gần xã Cao Ái huyện Đông Thành (nay thuộc huyện Diễn Châu) tỉnh Nghệ An có đền thờ An Dương Vương, ở đây cây cối um tùm, có nhiều công, nên cũng gọi là đền Công.

(3)Có sách chép: Khi Mị Châu sắp bị chém, nàng có nói rằng: “Một lòng ngay thật, bị người lừa dối, nguyện hóa ngọc châu để rửa hận”.

Thursday, March 15, 2007

NGƯỜI YÊU ƠI...



Người yêu ơi, sinh nhật vui vẻ nhá! Chúc người iu dù có hơi già(thì cũng 22, 23 tuổi chứ có ít gì đâu) nhưng vẫn luôn đẹp trai, vui vẻ, kiêu với bọn con gái (nhìn mặt đã thấy chữ kiêu hiện lù lù rùi) và còn nhớ dành thời gian đi chơi cùng cả hội...
Chắc giờ này người iu đang lang thang đi chơi rùi, hư thế chứ lị? không chịu ngoan ngoãn ở nhà gì cả. Người iu biết không? Để giữ được tình iu chúng ta đã phải vượt qua biết bao là rào cản... e hèm, nhiều không kể xiết...
Vợ của người iu nè(bảo bỏ bao nhiêu lần rùi mà cứ lằng nhằng mãi)

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Em gái của người iu nè(luôn cố chia rẽ tình cảm chúng ta)

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Lại còn vô số cô nữa, thế mà em vẫn giữ được người iu... Tự hào quá...

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Wednesday, March 14, 2007

Friday, March 9, 2007

ANH EM YMC ƠI! CHÚ Ý, CHÚ Ý...



YMC CHÀO MỪNG TẤT CẢ CÁC CỰU THÀNH VIÊN, CÁC THÀNH VIÊN, CỘNG TÁC VIÊN VÀ TẤT CẢ CÁC BẠN QUAN TÂM TỚI YMC THAM GIA BUỔI GIAO LƯU NÀY. ĐÂY LÀ BUỔI GẶP MẶT NHÂN DỊP NĂM MỚI CỦA ANH EM YMC ĐỂ TĂNG TÌNH ĐOÀN KẾT VÀ LẤY TINH THẦN CHUẨN BỊ CHO MỘT KỲ HOẠT ĐỘNG MỚI.

Có nhiều bạn vào comment hỏi tớ về kế hoạch đi chơi tuần này nên tớ quyết định dành 1 entry để trả lời luôn .



Do điều kiện thời tiết không ủng hộ chúng ta, và kèm thêm một số lí do rất chi là... chẳng đáng gì mấy, ban lãnh đạo YMC đã quyết định: buổi đi chơi vào ngày mai, chủ nhật ngày 11/03/2007 sẽ được hoãn lại tới THỨ BẢY tuần sau 17/03/2007. Những bạn tuần này đã đăng ký đi thì ... có chủ nhật rảnh rỗi để đi chơi chỗ khác rồi, các bạn tuần này có việc bận thì cứ tha hồ vui sướng đi rồi sắp xếp thời gian để tuần sau đi với anh em.



Có bạn nào chưa biết về kế hoạch đi chơi này không nhỉ? Tớ phổ biến lại nhé.



*Đối tượng tham gia:
+ Tất cả các bạn đã và đang là thành viên YMC(không phân biệt tuổi tác, giới tính, tôn giáo).



+Tất cả những bạn muốn tham gia hoạt động ngoại khoá này cùng YMC( là bạn bè, người thân của các thành viên YMC; Các sinh viên FTU; Sinh viên trường ngoài...)

*Địa điểm:
+ý kiến đưa ra gồm có: Cổ Loa, Bát Tràng, hoặc đi câu cá...



+Sau khi tham khảo và lấy ý kiến số đông thì mọi người quyết định sẽ đi CỔ LOA.



*Thời gian:
+7h sáng chủ nhật tập trung tại cổng trường Ngoại thương: phát tài liệu, phổ biến kế hoạch...



+7h30 anh em theo hướng CỔ LOA thẳng tiến.



*Kinh phí đóng góp:
+20k / người cho ăn uống + các chi phí phát sinh trên đường(số còn lại sẽ trích quỹ CLB).



+Các bạn đăng ký và nộp kinh phí cho trưởng ban của mình.



*Phương tiện: xe máy. Khi đăng ký tham gia các bạn báo cáo luôn về phương tiện để Ban tổ chức sắp xếp nhé.



* Những bạn nào đi được có thể comment và đăng ký luôn ở đấy để tớ bổ sung vào danh sách.



* Chúc anh em nhà mình cuối tuần vui vẻ.



Tuesday, March 6, 2007

BÌNH YÊN 1 THOÁNG CHO TIM MỀM...



Có những khi...
...ta thấy mình đi giữa cuộc đời chơi vơi như đong đưa trên sợi dây tơ mong manh bắc giữa hai bờ vực sâu thăm thẳm...ngập ngừng mãi bước chân...ta đứng lại ngìn về hai phía...và sợ hãi...
...ta nhận ra bóng mình lẻ loi nơi ngõ nhỏ, lang thang trên phố, đi tìm một con đường nối lại khúc bình tâm...ta thẫn thờ chờ đợi một điều gì yên ả ...một điều kỳ diệu...nỗi sợ vẫn quẩn quanh..
Có những lúc như thế...tâm hồn ta chông chênh giữa 2 miền cảm xúc...đừng sợ hãi mà lạc lối đi về...
...Đặt bàn tay trái của ta ấm áp trong bàn tay phải, nghe tim mình bình thản dẫu cuộc đời có nhiều nhịp đập ngược xuôi, những âm thamh loạn nhịp...
những vết thương dù lớn hay nhỏ trong lòng ta sẽ lên những da non, dù có nhức nhối rồi cũng sẽ lành... những vết sẹo là những kỷ niệm có thể ngủ yên nhưng không thể ngủ quên...
Một ánh mắt, một nụ cười hiền hoà, một câu nói... cũng đủ cho ta thấy bình yên...
Dịu lòng mình đi nhé... Cái gì đến sẽ đến..
Tặng Ada****