Wednesday, April 29, 2009

MY BLOG^^


Quyết định chuyển từ blog 360 sang blogger^^, chẳng muốn kéo dài cái tình trạng ngắc ngoải của yahoo 360 nữa. Bản thân Blogger đang ngày càng hoàn thiện và cũng có thể tùy biến blog theo sở thích, sáng tạo của mình. Chuyển sang blogger cho đúng chất "đại gia" vì bây giờ google đã mua lại và tích hợp nhiều thứ, đủ các thể loại, các tính năng, chỉ một tài khoản google làm mình đỡ tốn công đăng nhập =)).
Với yahoo 360 đã có rất nhiều kỷ niệm, buồn vui, nhiều thay đổi trong khoảng thời gian bắt đầu viết (9/2006) tới nay. Bản thân con người mình cũng thay đổi rất nhiều, xấu đi, tốt lên, trẻ trung, trưởng thành, già cỗi... cái gì cũng đủ cả.
Từ bỏ 360 cũng là từ bỏ nhiều thứ, những thứ quan trọng để không tiếp tục gợi lại những gì không muốn nhớ đến. Thời gian đã và đang làm được những điều thật kỳ diệu.
Nhìn lại những gì đã qua như những ký ức đẹp đẽ, gia đình, tình bạn, tình yêu, tình cảm chân thành của mọi người... là bước đệm để mình tiến tiếp. Còn công việc, dự định trước mắt, rất nhiều thứ cần bắt đầu.
Bắt đầu thật vui vẻ nào^^

Public một số thông tin:

http://www.facebook.com/profile.php?id=1461481075&ref=nf#/profile.php?id=1046275962&ref=mf
http://dahlia711.blogspot.com/

Monday, April 27, 2009

Entry for April 27, 2009

Hi, mọi người, có một số thông tin thế này hi vọng mọi người quan tâm nhé :D.
Công ty IQCT, http://www.iqct.vn/, đang tuyển trợ lý dự án, sinh viên không kinh nghiệm như bọn mình cũng welcome hết. Tớ đã gửi mail chi tiết cho 1 số bạn, ai quan tâm hơn thì đê lại địa chỉ mail nha tớ sẽ mail lại. Vụ này chị yêu tớ phụ trách, các bạn cứ apply đi, bảo bạn tớ thể nào cũng có điểm ưu tiên.
Ah, độ này đang thất nghiệp, đang tính chuyển qua làm sales hàng điện tử gia dụng, bác nào có nhu cầu báo mã hàng nhá, tớ sẽ báo giá, thấp hơn nhiều so với các chỗ khác. Giá bán buôn thông qua Công ty người quen mà. Hơ hơ, tớ chơi thôi, không có kinh nghiệm nên đừng bảo tớ tư vấn, chỉ đảm bảo rẻ thôi

Entry for April 27, 2009

Haiz, xóa 1 lô entry roài

Sunday, April 26, 2009

Không gian cũ...

Ngồi chờ gần 2h để làm việc, nghĩ thế nào lại vào quán cũ ngồi, cũng vài tháng rồi mới trở lại, những lần gần nhất là 7/11 (sn mình) và 12/12 (...). Lâu không vào mà quán vẫn thế, trang trí, bàn ghế, thực đơn, những người phục vụ. He2, quyết định làm cái gì đó đổi mới, thay vì gọi kem dâu thông thường mình gọi chanh leo, ngồi nhâm nhi nhìn trời, nhìn đường, nhìn người. Chỗ mình vẫn thường ngồi nay có đôi bạn khác đang ngồi, vị trí đẹp mà^^
Quán này là nơi đầu tiên mình và Nhung vào, hoàn toàn ngẫu hứng, thấy quán đẹp đẹp, hay hay thì vào thôi. Thỉnh thoảng Nhung trốn trại 2 đứa lại ra đó, nhưng cũng phải 2 năm rồi mình không vào đó cùng nhau nhỉ?
Quán này cũng là nơi mình và Tokocha chia sẻ nhiều điều, hi, ngày xưa cứ lúc nào một trong 2 đứa có gì đó buồn, ghét ai đó mình lại ra đó nhỉ^^ Nhớ lần mày quyết tâm thực hiện một quyết định, hai đứa ăn uống hết bao nhiêu, làm anh chủ quán giữa chừng phải xin phép dọn bàn vì hết chỗ để :)). Ngày hôm ấy đã nói sẽ thực hiện vì nếu không thật tốn tiền mình bỏ ra để đánh dấu sự kiện ấy. Quyết tâm của mày không thực hiện được, còn không quyết tâm của tao lại trở thành sự thật=)).
(Còn nữa)

Monday, April 20, 2009

Entry for April 20, 2009

Xuân thiên mai nhụy phô thanh bạch
Hạ nhật hồng hoa đấu hảo kỳ
Cúc ngạo thu tình hương vạn hộc
Tùng lăng đông tuyết ngọc thiên chi.

Friday, April 17, 2009

Entry for April 17, 2009

đường đời chật hẹp người chen lấn
Lối đạo thênh thang hiếm kẻ tìm

Entry for April 17, 2009

Nguyên tác

題都城南莊
去年今日此門中,
人面桃花相映紅;
人面不知何處去,
桃花依舊笑冬風.

Thảo thụ tổng phi tiền độ sắc,
Yên hà bất tự vãng niên xuân
(Tái đáo Thiên thai-Tào Đường)

Đình thụ bất tri nhân khứ tận,

Xuân lai hoàn phát cựu thời hoa
(Sơn phòng xuân sự )


Monday, April 13, 2009

Entry for April 13, 2009

Không phải là không bao giờ nhưng không phải là bây giờ
Không phải là sợ mà là không muốn
không phải chưa quên quá khứ mà là chưa muốn ở một tương lai gần
Cái gì dễ đến thì cũng dễ đi mà cái gì khó đến thì cũng dễ đi

Wednesday, April 8, 2009

Entry for April 09, 2009



Hơ, tự nhiên tối nay thấy down down 1 tí, thực sự giờ không muốn quan tâm đến điều gì cả vì có thứ để mình dành quá nhiều sự quan tâm rồi. Mọi vấn đề để sau này giải quyết sau. Hi vọng là không quá muộn.
Sao có nhiều người hay nói dối thế nhỉ, cứ như trò đùa ấy.
Sao có những mối quan hệ không bắt đầu bởi 1 người thứ 3, phát triển ko phải bởi 1 người thứ 3 mà lại có thể tan ra bởi 1 người thứ 3. Có lẽ cả 2 đều nghĩ người kia bị ám ảnh bởi người thứ 3. Ko phải yêu đương đâu nên đừng bác nào hóng.
Mệt mỏi, lên sân thượng lượn 1 vòng, thấy mấy em cây của mình vẫn xanh khoẻ, tự nhiên lại thấy yêu đời hơn. Loa kèn đang ra nụ, càng cua có rất nhiều lộc non, lan vẫn xanh tốt, mấy nụ thược dược cũng đang chuẩn bị nở. Hôm trước bảo đánh 1 củ hồng tú cầu mà lại quên mất, chắc mùa này ko được thấy rồi, mùa này không có thì mùa sau sẽ có.
Những ngày tháng 4 - những ngày hạnh phúc^^
Hâm lên, lảm nhảm, mọi người thông cảm.

Monday, April 6, 2009

Hoa hồng tặng Rose


Hoa hồng đỏ là loại hoa cô thích nhất, tên cô cũng là Rose, nghĩa là hoa hồng. Mỗi năm chồng cô thường gởi một bó hoa hồng đỏ buộc bằng những chiếc nơ xinh xắn vào ngày Valentine. Vào năm anh mất, một bó hoa hồng lại được gởi đến cho cô. Trên tấm thiệp ghi: “Valentine của anh” như mọi năm về trước.

Mỗi năm anh gởi hoa hồng cho cô và những lời chúc luôn là: “Ngày hôm nay anh yêu em nhiều hơn ngày này năm trước. Tình yêu của anh dành cho em luôn tăng lên qua mỗi năm”. Cô biết rằng đó là lần cuối cùng hoa hồng xuất hiện.

Cô nghĩ anh đã đặt trước hoa hồng cho ngày này. Người chồng yêu dấu của cô không biết rằng anh sẽ ra đi. Anh luôn thích làm sớm mọi việc trước khi nó xảy ra. Để rồi nếu anh quá bận rộn thì mọi việc vẫn xảy ra tốt đẹp.

Cô cầm những cành hoa và cắm chúng vào cái lọ đẹp nhất. Cô ngồi đó hàng giờ đồng hồ, trên cái ghế chồng cô yêu thích nhất. Những cành hoa hồng được đặt trước bức hình của anh.

Một năm trôi qua, thật khó khăn khi sống mà không có anh. Sự hiu quạnh và cô đơn đã trở thành số phận của cô.

Vào ngày Valentine, chuông vang lên, và kìa những bông hồng đặt trước cửa. Cô cầm những bông hồng lên và sửng sốt nhìn. Cô chạy đến điện thoại để gọi cho cửa hàng bán hoa. Ông chủ cửa hàng bắt máy và cô muốn ông giải thích tại sao họ làm điều đó với cô, làm cho cô đau khổ. “Tôi biết chồng tôi đã qua đời hơn một năm trước”.

Ông chủ đáp: “Tôi biết cô sẽ gọi và cô muốn biết điều gì. Những bông hoa cô nhận được hôm nay, đã được đặt hàng trước. Chồng cô luôn sắp đặt trước, ông ta đã ra đi nhưng không có điều gì thay đổi. Ông đã đặt hàng với chúng tôi và cô sẽ nhận được hoa hồng mỗi năm. Còn một điều khác tôi nghĩ cô muốn biết đó là ông ta đã viết một tấm thiệp đặc biệt và ông ta đã làm điều đó vào năm trước. Mãi đến bây giờ tôi mới biết ông ta không còn nữa”.

Cô cảm ơn ông chủ và gác máy, nước mắt cô trào ra. Những ngón tay cô rung lên khi cô từ từ cầm lấy tấm thiệp. Bên trong tấm thiệp, cô thấy anh đã viết cô. Rồi cô đọc trong im lặng những điều anh viết:

“Chào người yêu của anh, anh biết rằng đã một năm kể từ ngày anh ra đi, anh hy vọng sẽ không quá khó khăn để em vượt qua. Anh biết em đã trải qua sự cô đơn và đau khổ thật sự. Tình yêu chúng ta dành cho nhau làm cho mọi điều trong cuộc sống tươi đẹp hơn. Anh yêu em nhiều hơn những lời có thể nói, em là một người vợ tuyệt vời. Em là bạn và là người yêu của anh, em đã làm tròn mọi điều anh cần.

Anh biết chỉ mới một năm thôi, nhưng em hãy cố gắng đừng đau lòng. Anh muốn em được hạnh phúc kể cả khi em rơi lệ. Vì sao hoa hồng sẽ được gởi đến cho em ư? Đó là vì khi em nhìn thấy những cành hoa ấy, hãy nghĩ tất cả về hạnh phúc. Khi đó chúng ta ở bên nhau và cả hai chúng cho được chúc phúc. Anh luôn yêu em và anh biết rằng sẽ mãi như thế. Em hãy vui lòng… đi tìm hạnh phúc khi chưa rời khỏi cuộc đời này.

Anh biết rằng điều ấy không dễ dàng nhưng anh hy vọng em sẽ tìm thấy hạnh phúc. Hoa hồng sẽ được gởi mỗi năm và họ chỉ dừng lại khi tiếng gõ cửa không được trả lời. Vào ngày mà người bán hoa đã đến năm lần mà em không có ở nhà, sau lần đến cuối cùng đó ông ta sẽ không nghi ngờ mà cầm những bông hoa hồng đến một nơi mà anh đã chỉ cho ông ta và đặt chúng lên chỗ mà chúng ta sẽ ở bên nhau một lần nữa.”

Saturday, April 4, 2009

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những điều em hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân em về buổi ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay.

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa.

Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau.

Riêng lòng anh anh không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Em không còn màu mắt xưa.

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.

_Lưu Quang Vũ_

Saturday, April 4, 2009


Thursday, April 2, 2009

The Valentine Ghost By Tom Slemen

The Valentine Ghost of Sefton Park, Liverpool, England

At midnight on Thursday, 14th February, 1867, two lovers stood on the bridge in Sefton Park, Liverpool, England. Their names were William Robert D'Onston and Alice Harwood, and they both knew that very soon, they would be going their separate ways through life, because William's stern middle-class parents had pressured him into an engagement with a wealthy heiress. So, upon the bridge at midnight, as a distant clock chimed the twelfth hour, William tearfully told Alice that their three-year affair would have to end, for the sake of his future bride. Alice said nothing in reply, but stared into the reflections of William and herself in the waters below. Then she suddenly turned and kissed him and closed her eyes as the tears streamed out of them. Before parting, Alice said in trembling voice: "Grant me one last favour, the only one I will ask you for on this earth."

William waited for her request with a burning sorrow in his heart.
"Promise to meet me here twelve months from tonight at this same hour." Alice said. William wasn't keen on that suggestion, but somehow, deep in his tormented heart, he knew that he had to see his first real love once more, and so, in a broken voice, the young man replied: "Well, I will come if I am alive."
"Say alive or dead!" Alice shouted.
"Don't be so melodramatic," William said, trying to smile, then he clutched Alice's hands and said, "Very well then. We will meet next year at this very same hour - dead or alive!"
The year dragged by, and exactly twelve months later, William and Alice were reunited at the bridge, but William told Alice that he was now married and no longer cared for her in a romantic way. Despite William's frank admission, Alice was still deeply in love with him. and before they parted, she begged him to for one further, final reunion at the bridge in a year's time, again on February 14th at midnight. William said that would be impossible, as he certainly had no intentions of jeopardising the loyal relationship he was enjoying with his wife. But Alice started to sob and reminded him of the promises they had made to each other during their long affair to stay together. So William reluctantly agreed to one - and only one - further clandestine meeting. As before, they both vowed to turn up at the bridge, whether dead or alive.
In February 1869, William was involved in a shooting accident, and suffered a leg injury which left him unable to walk without the aid of crutches. On the night of the prearranged meeting, William wondered how he could possibly get to the bridge on his crutches, and even considered postponing the journey to the rendezvous, but being a man who kept to his word, he decided to go to the park in a bath chair. The old trusted servant of William's family, Bob, already knew of the affair, and agreed to push William to the park bridge in his bath chair. Old Bob wheeled William through the moonlit streets until they reached the bridge. The servant then helped William out of the chair and watched him walk unsteadily on his crutches along the bridge until he reached the middle. The young man then waited impatiently for Alice to arrive.
William shouted to Bob: "What on earth am I doing standing here upon this bridge on this freezing night, waiting for a girl who I do not care for anymore?"
Old Bob wisely stayed silent. The clock in the distance started chiming midnight, and the approaching figure of Alice was suddenly visible at the end of the bridge.
"About time, too." William was heard to mutter.
Alice reached him, but showed no signs of slowing her pace, so to stop her walking past him, William instinctively tried to embrace the girl, as he suspected that his insensitive comments had upset her.
But his arms passed right through her. Alice glanced back at the astonished William and with a terrible look of sorrow in her eyes, she whispered: "Dead or alive."
William trembled as he watched Alice continuing her walk to the end of the bridge - where she disappeared in plain sight of Old Bob.
"Bob!" William cried out to the servant, "Who passed you just now?"
Bob shrugged and said nobody had, although he had heard footsteps.
On the following day, William visited Alice's family in Huskisson Street and told them of the strange encounter. Alice's parents looked at each other and Mrs Harwood broke down and sobbed. The father then told William that his daughter had died from a fever last night, shortly before midnight.
William almost fainted when he heard the dreadful news.
The nurse who had attended Alice during her final hours then said that upon the girl's deathbed, the girl had constantly repeated the words: "Dead or alive, I must go to the bridge to see William..."

It is said that every year at midnight on February 14th, the lonely loyal ghost of Alice Harwood is seen crossing that bridge in Sefton Park, still apparently hoping to meet her long-dead lover, Robert. As recently as 1995, a park ranger saw a beautiful young outdated-looking woman strolling through the park with a parasol. As she crossed the bridge, the lady vanished...

The Valentine Ghost is a true story from Tom Slemen's HAUNTED LIVERPOOL. For more information on Tom, go to: www.ghostcity19.freeserve.co.uk
or e-mail him personally: TSlemen@excite.com

Câu chuyện được kể lại tại thành phố Liverpool, nước Anh. Một năm sau ngày chia tay đau khổ đúng 14/2, cô gái tìm đến chàng trai. Anh đưa tay ra ôm lấy cô. Nhưng bàn tay anh từ từ đi xuyên qua cơ thể cô gái…

Đó là câu chuyện về đôi tình nhân trẻ chia tay đúng ngày 14-2.

Hôm đó là thứ 6, ngày 14-2-1867, đôi tình nhân đứng trên chiếc cầu ở Sefton Park, thành phố Liverpool, nước Anh. Họ là William Robert D'Onston và Alice Harwood. Hôm đó là ngày lễ tình yêu nhưng không khí toát lên một vẻ u buồn ảm đạm. Đó là buổi tối cuối cùng của đôi tình nhân trẻ. Chỉ ít phút nữa thôi, họ sẽ đường ai nấy đi. William sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu. Cha mẹ anh vừa ép anh phải cưới một cô gái quyền quý khác, sao cho môn đăng hậu đối. Anh không thể tiếp tục với Alice được nữa.

William khóc và nói với Alice anh không thể yêu cô, mối tình của họ phải chấm dứt tại đây. Alice không nói gì. Cô đứng lẳng lặng và nhìn xuống mặt nước. Rồi cô quay ra và hôn William, đôi mắt cô cũng ướt đẫm nước mắt. Cô nói với người mình yêu: “Hãy làm cho em một điều cuối cùng này. Chỉ một điều này thôi.”

"Hãy hứa rằng anh sẽ quay lại đây để gặp em sau đúng một năm nữa, đúng ngày này, đúng giờ này." - Alice nói.

William không hiểu lắm về lời đề nghị của Alice. Nhưng lúc đó trái tim anh đang ngập trong nỗi buồn vô tận. Anh đáp lại: “Được. Nếu còn sống, nhất định anh sẽ đến.”

"Không! Hãy nói rằng dù sống hay chết anh cũng sẽ đến!" - Alice hét lên.

"Đừng quá đau buồn" - William nói. Anh cố gượng cười, đưa tay nắm lấy bàn tay người mình yêu. “Đúng một năm nữa, vào đúng giờ này, dù sống hay chết, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây” – anh nói.

Cây cầu định mệnh nơi cặp tình nhân gặp nhau.
Đúng 12 tháng sau, William và Alice cùng đến chỗ hẹn như lời hứa năm xưa. William nói với Alice rằng anh đã có gia đình và bây giờ anh không thể nghĩ đến cô được nữa. Alice thì không như vậy. Cô vẫn yêu anh tha thiết. Lại một lần nữa, Alice cầu khẩn. Cô xin anh hãy gặp cô một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi, vào đúng ngày này, ngày 14-2, sau một năm nữa. William nói rằng anh không thể làm thế được, anh đã có gia đình và thề rằng sẽ suốt đời chung thủy với người vợ của mình. Alice khóc, cô vừa khóc vừa cầu xin William. Cô nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa, những lời hứa mà anh đã nói với cô. William động lòng. Lại một lần nữa, anh đồng ý. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng. Lại như lần trước, hai người sẽ hẹn gặp nhau trên chiếc cầu này vào ngày 14-2.

Tháng 2 năm 1869, William gặp phải một tai nạn. Anh chịu một chấn thương nặng ở chân. William không thể đi lại nếu không có sự giúp đỡ của chiếc nạng. Ngày hẹn đã tới, William không biết làm thế nào mình có thể đến điểm hẹn với chiếc chân thế này. Nhưng vẫn giữ lời, vẫn cố đến bằng được điểm hẹn. Người quản gia của gia đình anh, Bob, đồng ý đi theo giúp đỡ. Người quản gia này biết hết chuyện tình đau khổ của đôi tình nhân. Bob là người đẩy xe cho William. Bob giúp William đứng dậy. Anh đứng đó, trên chiếc cầu định mệnh, chờ Alice. Nhưng lần này anh không có chút kiên nhẫn nào hết.

William hét lên với Bob: "Tại sao tôi lại phải đứng đây để chờ đợi một người con gái mà tôi không còn quan tâm đến nữa cơ chứ?”.



Người quản gia không nói gì. Nhưng cùng lúc, từ đằng xa, bóng dáng Alice xuất hiện. "Đúng giờ đấy chứ." William nghe tiếng Alice thì thầm.

Alice tiến đến phía người cô yêu. Nhưng cô cứ bước những bước liên tiếp không dừng lại. Sợ rằng Alice va vào mình, William đưa tay ra, định ôm đỡ cô vào lòng.

Nhưng cánh tay anh đi xuyên qua người cô. Alice quay sang thì thầm trong sự ngạc nhiên tột độ của William: “Dù sống hay chết...”.

William nhìn Alice bước đến cuối cây cầu rồi biến mất.

"Bob!" - William òa khóc - "Người nào vừa đi qua đấy?”.

Bob nói không có ai cả, nhưng Bob nghe được tiếng những bước chân.

Ngày hôm sau, William cố tìm đến gia đình Alice để làm rõ mọi chuyện. Anh đến con phố Huskisson để gặp gia đình cô. Khi nghe chuyện, bố mẹ Alice đều khóc, họ nói rằng cô con gái của họ đã chết đêm qua rồi. Alice chết ngay trước lúc nửa đêm, chỉ vài tiếng trước giờ hẹn với William.

William không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Cô y tá ở bên cạnh Alice trước lúc cô qua đời kể lại rằng trong những giây phút cuối đời mình, Alice cứ lặp đi lặp lại câu nói: "Dù sống hay chết, tôi cũng phải đến cây cầu để gặp William...".

Người ta nói rằng hàng năm cứ đúng ngày lễ tình yêu 14/2 trên cây cầu kia, người ta lại thấy bóng dáng của Alice. Cô đến vì cuộc hẹn với người cô yêu.

Và đó mãi mãi là câu chuyện về mối tình đau khổ của hai người yêu nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau.

Truyền thuyết hoa thược dược và vị thuốc bạch thược

Danh y Hoa Đà trồng cây thược dược trong vườn mà không biết đó là cây thuốc. Hồn hoa hiện thành cô gái đứng khóc mong được chú ý, nhưng ông cũng chẳng bận tâm. Chỉ đến khi bà vợ được chữa khỏi bằng cây này, ông mới biết đó là thuốc quý.

Trong các loài hoa, mẫu đơn đứng đầu, thược dược đứng thứ hai. Mẫu đơn được tôn xưng là "hoa vương", thược dược được coi là "hoa tướng". Danh y Lý Thời Trân của Trung Quốc cũng đánh giá như vậy khi nói về tác dụng chữa bệnh của hai loài hoa này.

Tuy chỉ là "hoa tướng" nhưng thược dược lại thành danh sớm hơn mẫu đơn. Tương truyền từ 3.000 năm trước, vào thời Tam Đại, thược dược đã được trồng để thưởng ngoạn ở rất nhiều nơi trong khi người ta còn chưa biết đến hoa mẫu đơn. Khi mới phát hiện ra mẫu đơn, người ta tưởng đó chỉ là một loài thược dược, nên đã gọi nó là "mộc thược dược". Hai hoa này nhìn thoáng qua rất giống nhau nên người xưa thường gọi là hai chị em.

Về sau, người ta phát hiện mẫu đơn và thược dược tuy cùng họ nhưng là hai cây khác nhau. Thược dược là loài thân thảo, còn mẫu đơn là cây thân gỗ. Thược dược được xếp vào nhóm thuốc bổ huyết, sử dụng chủ yếu để bồi dưỡng cơ thể; còn mẫu đơn thuộc nhóm thanh nhiệt lương huyết, chủ yếu dùng khi cơ thể đã mắc bệnh.

Bạch thược dược (Paeonia Lactiflora) có hoa rất to, mọc ở ngọn thân, tựa như hoa mẫu đơn hay thược dược cảnh. Cánh hoa màu hồng nhạt hay trắng muốt, nhị vàng cam, rễ phình to thành củ. Củ này luộc chín phơi khô chính là vị thuốc bạch thược. Cây bạch thược này không phải là cây hoa thược dược (Dahlia variabilis Desf) vẫn được trồng nhiều trong dịp Tết.

Tương truyền, tác dụng chữa bệnh của bạch thược đã được danh y Hoa Đà phát hiện ra trong một tình huống rất ly kỳ. Để nhận biết và tránh nhầm lẫn các vị thuốc, ông đã trồng đủ thứ cây thuốc quanh nhà. Một hôm có người đem biếu ông cây hoa lạ, nói rằng có thể dùng chữa bệnh nhưng không rõ chữa được bệnh gì. Hoa Đà đem trồng ở góc sân bên cửa sổ.

Xuân tới, cây ra những bông hoa rất to, trắng muốt, thơm như hoa hồng. Ông thử hái hoa sắc uống nhưng không nhận thấy có gì khác lạ. Ông lại hái lá rồi hái cành đem thử cũng không phát hiện điều gì đặc biệt. Nghĩ rằng cây hoa này tuy đẹp nhưng không có tác dụng chữa bệnh nên mấy năm liền, Hoa Đà không để ý đến nó nữa.

Một đêm thu, Hoa Đà đang ngồi đọc sách, bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng con gái khóc thút thít. Nhìn ra, ông thấy dưới ánh trăng mờ, có một người con gái rất đẹp đang đứng đó khóc. Ông tự hỏi, không biết con gái nhà ai, chắc có nỗi oan ức nào đây. Ông khoác áo ra ngoài nhưng nhìn trước nhìn sau không thấy bóng người nào nữa, chỗ cô gái đứng khóc chỉ còn một cây thược dược.

Hoa Đà đi vào và tự nhủ: "Cho dù nhà ngươi có linh tính thì bây giờ cũng đang là mùa thu, hoa đã tàn, lá đã rụng, còn sử dụng được vào việc gì?".

Nhưng ông vừa ngồi xuống tiếp tục đọc sách thì lại nghe tiếng khóc thút thít, nhìn ra vẫn là cô gái ban nãy. Hoa Đà bước ra, cô lại biến mất, vẫn chỉ có cây bạch thược. Sự việc cứ lặp đi lặp lại mấy lần khiến Hoa Đà vô cùng ngạc nhiên. Ông bèn đánh thức vợ đang ngủ say dậy kể lại chuyện.

Bà nói: "Tất cả các cây trong vườn đều được ông sử dụng làm thuốc cứu người, chỉ có cây bạch thược này bị bỏ quên, chắc là nó có nỗi oan ức". Hoa Đà bảo: "Tôi từng thử tất cả các bộ phận của nó thấy chả có tác dụng, vậy còn oan ức nỗi gì?".

Bà vợ nói: "Ông mới thử những thứ trên mặt đất, còn rễ của nó thì sao?". Nhưng danh y gạt đi: "Hoa lá cành còn chẳng có gì đặc biệt, vậy thì còn thử rễ làm gì?". Dứt lời, ông nằm xuống ngủ thiếp đi. Bà vợ suốt đêm không sao chợp mắt, nghĩ rằng chồng mình đã thay đổi, không còn lắng nghe ý kiến của người khác như trước kia nữa.

Vài hôm sau, bà vợ Hoa Đà bỗng nhiên bị đau bụng, băng huyết rất nhiều, uống đủ thứ thuốc không đỡ. Bà liền lén ra vườn đào rễ cây bạch thược đem sắc uống. Chỉ nửa ngày sau, bụng đã hết đau, máu cũng không còn chảy nữa. Nghe vợ kể lại, Hoa Đà rất cảm kích: "Cảm ơn bà đã thức tỉnh ta, nếu không thì ta đã để mai một cây thuốc quýquý".

Sau sự kiện đó, ông thử nghiệm và nhận thấy ngoài tác dụng giảm đau, cầm máu, rễ bạch thược còn có tác dụng dưỡng huyết và chữa được nhiều bệnh phụ khoa. Cây hoa lạ này ban đầu có tên bạch thược, sau đó Hoa Đà thêm chữ "dược" thành bạch thược dược.

Cùng với thời gian, Đông y phát hiện thêm nhiều công dụng nữa của cây bạch thược. Nó trở thành thuốc bổ huyết thiết yếu, phổ tác dụng rộng và tần suất sử dụng rất cao. Bạch thược chủ trị kinh nguyệt rối loạn, vã mồ hôi, mồ hôi trộm, đau đầu, chóng mặt. Trên lâm sàng y học hiện đại, nó chữa tử cung xuất huyết, viêm thận mạn tính, tăng huyết áp, tiểu đường, viêm võng mạc, cường tuyến giáp...

(Theo Sức Khỏe & Đời Sống)
02 / 04 / 2009

Xôn xao về 'thần dược' cây lược vàng

Cây lược vàng hiện được bán nhiều tại các chợ cây cảnh trên đường Hoàng Hoa Thám. Ảnh: Nam Phương.

Nghe người quen giới thiệu, anh Thành (Đông Anh, Hà Nội), mắc bệnh gút đã hơn chục năm nay, tìm mua bằng được cây lược vàng, rồi ngâm 10 rễ cây với 0,7 lít rượu, mỗi bữa uống một cốc nhỏ, với hy vọng sớm lành bệnh.

Anh Thành cho hay, mấy năm qua anh đã ăn uống kiêng khem nhiều, uống đủ thứ thuốc thế mà vẫn không khỏi bệnh. Những hôm thời tiết trở giời, tay, chân lại sưng lên đau buốt, không đi đâu được.

Thế rồi, có cậu em rể đưa cho anh xem một tập tài liệu nói về công dụng chữa bệnh của cây lược vàng, trong đó có bệnh gút. Anh cũng lên tận chỗ chuyên bán cây cảnh mua 5 cây.

"Tôi cũng giới thiệu cho một vài người quen dùng thử, nghe mọi người nói thì cũng có tác dụng", anh nói.

Giống như anh Thành, chị Hà (Gia Lâm, Hà Nội) mắc bệnh tiểu đường hơn 1 năm nay cũng được người quen giới thiệu về cây lược vàng. Nghe nói loại cây này có xuất xứ từ Thanh Hóa nên chị cất công nhờ người quen ở đó mua mấy cây gửi về Hà Nội.

"Mỗi ngày tôi hái 5-6 lá để ăn. Từ khi dùng thấy cũng đỡ, số lần đi tiểu ít đi. Có đợt không ăn lá nữa thì thấy người mệt mỏi", chị Hà nói.

Chưa biết thực hư chữa bệnh của cây lược vàng như thế nào, nhưng với tâm lý có bệnh thì vái tứ phương, nhiều người có bệnh cũng đổ xổ đi mua cây lược vàng với hy vọng khỏi được bệnh.

Tuy nhiên, Tiến sĩ Trịnh Thị Điệp, đại diện nhóm nghiên cứu về cây lược vàng thuộc Viện Dược liệu (Bộ Y tế) cho biết, ăn quá nhiều cây lược vàng có thể bị ngộ độc.

Lược vàng là cây thuốc được sử dụng theo kinh nghiệm dân gian ở Nga, được dùng để chữa nhiều bệnh như: viêm răng lợi, dạ dày, đau xương khớp đến các bệnh về tim mạch, huyết áp, thậm chí cả ung bướu…

Theo kết quả nghiên cứu mới đây của Viện Dược liệu, cao chiết lá và thân lược vàng còn có độc tính cấp. Ở liều tương đương với 2.100-3.000 gam dược liệu tươi trên mỗi kilogam thể trọng, loại cây này gây chết chuột thí nghiệm.

"Về nguyên tắc, có độc tính không có nghĩa là không nên dùng mà vấn đề đáng quan tâm là liều dùng nào đạt được tác dụng dược lý mong muốn và liều dùng nào gây ảnh hưởng bất lợi với sức khỏe", bà Điệp nói.

Với cây lược vàng, liều sử dụng trên động vật thí nghiệm không phải là liều sử dụng cho người. Hiện nay người dân thường sử dụng 5-6 lá mỗi ngày, để có thể gây chết phải dùng một lượng gấp 1.000 lần như thế.

Bà Điệp cũng cho rằng kết quả nghiên cứu bước đầu này chưa thể khẳng định người dân sử dụng lược vàng với liều lượng 5-6 lá mỗi ngày có bị ảnh hưởng đến sức khỏe hay không, mà phải có những nghiên cứu sâu hơn nữa. Tuy nhiên bà cũng khuyến cáo người dân hãy thận trọng khi sử dụng loại cây vốn được đồn thổi là “thần dược” có thể chữa bách bệnh này.

Nam Phương

02/ 04/ 2009

Wednesday, April 1, 2009

Tháng tư loa kèn nở














































Bài thơ này của một người tặng Nguyệt xinh - ht yêu quý của em, kỷ niệm cho một tình yêu lớn trong đời nhỉ^^

http://blog.360.yahoo.com/blog-iFvmx4MldKhcP7SpsYfzxN5jTVF0C7G2?p=54

Có nhiều bài thơ viết về loa kèn nhưng vẫn thích bài này nhất, thích mấy năm rồi, cũng chẳng hiểu tại sao. Cứ nhìn thấy hoa loa kèn là lại nhớ ngay đến ht và bài thơ này. Ai cũng có một mối tình đầu, ai cũng có một mối tình lớn, sự nuối tiếc khi chia xa nhưng không phải ai cũng có thể gọi kỷ niệm thành tên được. Ờ, giờ người ta cũng đang hạnh phúc rồi, không biết người ta có nhớ đến những kỷ niệm của một thời đó không nhỉ^^ Chúc ht của em sẽ tìm được một tình yêu lớn trong đời khác - tình yêu cuối trong đời.

Lúc anh rời xa em

Là mùa loa kèn nở

Từng bông tung cánh vỡ

Trắng trong như tình đầu


Anh sẽ không biết đâu

Những điều hoa chưa nói

Nụ hoa không mang nổi

Vỡ oà thành sắc hương


ơi những lời yêu thương

Suốt một thời chờ đợi

Sẽ không bao giờ tới

Sẽ không bao giờ sao ?


Thế là anh rời xa

Khi hoa vào mùa hạ

Nghe quanh mình xa lạ

Em tưởng chừng giữa đông

Em nghe tiếng tuyết hồng

Phủ nấm mồ tình ái

Thế là đành xa mãi

Coi như từng đùa vui


Anh có nghe thấy không

Hương hoa kèn nồng ấm

Như tình đầu say đắm

Vụn vỡ tan vào đêm

Lúc anh rời xa em

Là mùa hoa kèn nở