Thursday, April 2, 2009

The Valentine Ghost By Tom Slemen

The Valentine Ghost of Sefton Park, Liverpool, England

At midnight on Thursday, 14th February, 1867, two lovers stood on the bridge in Sefton Park, Liverpool, England. Their names were William Robert D'Onston and Alice Harwood, and they both knew that very soon, they would be going their separate ways through life, because William's stern middle-class parents had pressured him into an engagement with a wealthy heiress. So, upon the bridge at midnight, as a distant clock chimed the twelfth hour, William tearfully told Alice that their three-year affair would have to end, for the sake of his future bride. Alice said nothing in reply, but stared into the reflections of William and herself in the waters below. Then she suddenly turned and kissed him and closed her eyes as the tears streamed out of them. Before parting, Alice said in trembling voice: "Grant me one last favour, the only one I will ask you for on this earth."

William waited for her request with a burning sorrow in his heart.
"Promise to meet me here twelve months from tonight at this same hour." Alice said. William wasn't keen on that suggestion, but somehow, deep in his tormented heart, he knew that he had to see his first real love once more, and so, in a broken voice, the young man replied: "Well, I will come if I am alive."
"Say alive or dead!" Alice shouted.
"Don't be so melodramatic," William said, trying to smile, then he clutched Alice's hands and said, "Very well then. We will meet next year at this very same hour - dead or alive!"
The year dragged by, and exactly twelve months later, William and Alice were reunited at the bridge, but William told Alice that he was now married and no longer cared for her in a romantic way. Despite William's frank admission, Alice was still deeply in love with him. and before they parted, she begged him to for one further, final reunion at the bridge in a year's time, again on February 14th at midnight. William said that would be impossible, as he certainly had no intentions of jeopardising the loyal relationship he was enjoying with his wife. But Alice started to sob and reminded him of the promises they had made to each other during their long affair to stay together. So William reluctantly agreed to one - and only one - further clandestine meeting. As before, they both vowed to turn up at the bridge, whether dead or alive.
In February 1869, William was involved in a shooting accident, and suffered a leg injury which left him unable to walk without the aid of crutches. On the night of the prearranged meeting, William wondered how he could possibly get to the bridge on his crutches, and even considered postponing the journey to the rendezvous, but being a man who kept to his word, he decided to go to the park in a bath chair. The old trusted servant of William's family, Bob, already knew of the affair, and agreed to push William to the park bridge in his bath chair. Old Bob wheeled William through the moonlit streets until they reached the bridge. The servant then helped William out of the chair and watched him walk unsteadily on his crutches along the bridge until he reached the middle. The young man then waited impatiently for Alice to arrive.
William shouted to Bob: "What on earth am I doing standing here upon this bridge on this freezing night, waiting for a girl who I do not care for anymore?"
Old Bob wisely stayed silent. The clock in the distance started chiming midnight, and the approaching figure of Alice was suddenly visible at the end of the bridge.
"About time, too." William was heard to mutter.
Alice reached him, but showed no signs of slowing her pace, so to stop her walking past him, William instinctively tried to embrace the girl, as he suspected that his insensitive comments had upset her.
But his arms passed right through her. Alice glanced back at the astonished William and with a terrible look of sorrow in her eyes, she whispered: "Dead or alive."
William trembled as he watched Alice continuing her walk to the end of the bridge - where she disappeared in plain sight of Old Bob.
"Bob!" William cried out to the servant, "Who passed you just now?"
Bob shrugged and said nobody had, although he had heard footsteps.
On the following day, William visited Alice's family in Huskisson Street and told them of the strange encounter. Alice's parents looked at each other and Mrs Harwood broke down and sobbed. The father then told William that his daughter had died from a fever last night, shortly before midnight.
William almost fainted when he heard the dreadful news.
The nurse who had attended Alice during her final hours then said that upon the girl's deathbed, the girl had constantly repeated the words: "Dead or alive, I must go to the bridge to see William..."

It is said that every year at midnight on February 14th, the lonely loyal ghost of Alice Harwood is seen crossing that bridge in Sefton Park, still apparently hoping to meet her long-dead lover, Robert. As recently as 1995, a park ranger saw a beautiful young outdated-looking woman strolling through the park with a parasol. As she crossed the bridge, the lady vanished...

The Valentine Ghost is a true story from Tom Slemen's HAUNTED LIVERPOOL. For more information on Tom, go to: www.ghostcity19.freeserve.co.uk
or e-mail him personally: TSlemen@excite.com

Câu chuyện được kể lại tại thành phố Liverpool, nước Anh. Một năm sau ngày chia tay đau khổ đúng 14/2, cô gái tìm đến chàng trai. Anh đưa tay ra ôm lấy cô. Nhưng bàn tay anh từ từ đi xuyên qua cơ thể cô gái…

Đó là câu chuyện về đôi tình nhân trẻ chia tay đúng ngày 14-2.

Hôm đó là thứ 6, ngày 14-2-1867, đôi tình nhân đứng trên chiếc cầu ở Sefton Park, thành phố Liverpool, nước Anh. Họ là William Robert D'Onston và Alice Harwood. Hôm đó là ngày lễ tình yêu nhưng không khí toát lên một vẻ u buồn ảm đạm. Đó là buổi tối cuối cùng của đôi tình nhân trẻ. Chỉ ít phút nữa thôi, họ sẽ đường ai nấy đi. William sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu. Cha mẹ anh vừa ép anh phải cưới một cô gái quyền quý khác, sao cho môn đăng hậu đối. Anh không thể tiếp tục với Alice được nữa.

William khóc và nói với Alice anh không thể yêu cô, mối tình của họ phải chấm dứt tại đây. Alice không nói gì. Cô đứng lẳng lặng và nhìn xuống mặt nước. Rồi cô quay ra và hôn William, đôi mắt cô cũng ướt đẫm nước mắt. Cô nói với người mình yêu: “Hãy làm cho em một điều cuối cùng này. Chỉ một điều này thôi.”

"Hãy hứa rằng anh sẽ quay lại đây để gặp em sau đúng một năm nữa, đúng ngày này, đúng giờ này." - Alice nói.

William không hiểu lắm về lời đề nghị của Alice. Nhưng lúc đó trái tim anh đang ngập trong nỗi buồn vô tận. Anh đáp lại: “Được. Nếu còn sống, nhất định anh sẽ đến.”

"Không! Hãy nói rằng dù sống hay chết anh cũng sẽ đến!" - Alice hét lên.

"Đừng quá đau buồn" - William nói. Anh cố gượng cười, đưa tay nắm lấy bàn tay người mình yêu. “Đúng một năm nữa, vào đúng giờ này, dù sống hay chết, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây” – anh nói.

Cây cầu định mệnh nơi cặp tình nhân gặp nhau.
Đúng 12 tháng sau, William và Alice cùng đến chỗ hẹn như lời hứa năm xưa. William nói với Alice rằng anh đã có gia đình và bây giờ anh không thể nghĩ đến cô được nữa. Alice thì không như vậy. Cô vẫn yêu anh tha thiết. Lại một lần nữa, Alice cầu khẩn. Cô xin anh hãy gặp cô một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi, vào đúng ngày này, ngày 14-2, sau một năm nữa. William nói rằng anh không thể làm thế được, anh đã có gia đình và thề rằng sẽ suốt đời chung thủy với người vợ của mình. Alice khóc, cô vừa khóc vừa cầu xin William. Cô nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa, những lời hứa mà anh đã nói với cô. William động lòng. Lại một lần nữa, anh đồng ý. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng. Lại như lần trước, hai người sẽ hẹn gặp nhau trên chiếc cầu này vào ngày 14-2.

Tháng 2 năm 1869, William gặp phải một tai nạn. Anh chịu một chấn thương nặng ở chân. William không thể đi lại nếu không có sự giúp đỡ của chiếc nạng. Ngày hẹn đã tới, William không biết làm thế nào mình có thể đến điểm hẹn với chiếc chân thế này. Nhưng vẫn giữ lời, vẫn cố đến bằng được điểm hẹn. Người quản gia của gia đình anh, Bob, đồng ý đi theo giúp đỡ. Người quản gia này biết hết chuyện tình đau khổ của đôi tình nhân. Bob là người đẩy xe cho William. Bob giúp William đứng dậy. Anh đứng đó, trên chiếc cầu định mệnh, chờ Alice. Nhưng lần này anh không có chút kiên nhẫn nào hết.

William hét lên với Bob: "Tại sao tôi lại phải đứng đây để chờ đợi một người con gái mà tôi không còn quan tâm đến nữa cơ chứ?”.



Người quản gia không nói gì. Nhưng cùng lúc, từ đằng xa, bóng dáng Alice xuất hiện. "Đúng giờ đấy chứ." William nghe tiếng Alice thì thầm.

Alice tiến đến phía người cô yêu. Nhưng cô cứ bước những bước liên tiếp không dừng lại. Sợ rằng Alice va vào mình, William đưa tay ra, định ôm đỡ cô vào lòng.

Nhưng cánh tay anh đi xuyên qua người cô. Alice quay sang thì thầm trong sự ngạc nhiên tột độ của William: “Dù sống hay chết...”.

William nhìn Alice bước đến cuối cây cầu rồi biến mất.

"Bob!" - William òa khóc - "Người nào vừa đi qua đấy?”.

Bob nói không có ai cả, nhưng Bob nghe được tiếng những bước chân.

Ngày hôm sau, William cố tìm đến gia đình Alice để làm rõ mọi chuyện. Anh đến con phố Huskisson để gặp gia đình cô. Khi nghe chuyện, bố mẹ Alice đều khóc, họ nói rằng cô con gái của họ đã chết đêm qua rồi. Alice chết ngay trước lúc nửa đêm, chỉ vài tiếng trước giờ hẹn với William.

William không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Cô y tá ở bên cạnh Alice trước lúc cô qua đời kể lại rằng trong những giây phút cuối đời mình, Alice cứ lặp đi lặp lại câu nói: "Dù sống hay chết, tôi cũng phải đến cây cầu để gặp William...".

Người ta nói rằng hàng năm cứ đúng ngày lễ tình yêu 14/2 trên cây cầu kia, người ta lại thấy bóng dáng của Alice. Cô đến vì cuộc hẹn với người cô yêu.

Và đó mãi mãi là câu chuyện về mối tình đau khổ của hai người yêu nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau.

No comments:

Post a Comment